Miền: cô gái lớn lên ở vùng quê miền Trung, trong gia đình có người cha nghiện rượu, dễ nổi nóng, cộc cằn. Cô có gương mặt buồn bã, sống khép kín.
Ngọc Xuân: cô gái thành thị, học trường quốc tế, xuất thân trong một gia đình hạnh phúc với sự quan tâm đủ đầy, lo lắng của ba mẹ.
Miền: làm mẹ, làm vợ ở tuổi ngoài 20.
Ngọc Xuân: độc thân, hiện tại chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình. Mục tiêu trong 5 năm tiếp theo vẫn xoay quanh phim ảnh.
Miền của Ngày xưa có một chuyện tình và diễn viên Ngọc Xuân là hai thế giới khác nhau. Điểm giao duy nhất giữa cả hai có lẽ là tính cách điềm tĩnh, hướng nội nhưng luôn rõ ràng, lý trí trong mọi chọn lựa, quyết định của cuộc sống.
“Tôi trải qua 6 vòng casting cho vai Miền. Khi không được gọi, tôi tưởng mình rớt rồi và khóc rất nhiều. Tôi thích Miền lắm, đến nỗi đi trekking vẫn mang theo sách để đọc, dù thở không ra hơi. May mắn cuối cùng, tôi đã nhận được cuộc gọi quan trọng. Lúc đó, tôi đang ở Hà Nội và tức tốc bay về ngay”, Ngọc Xuân nói, khi ngồi lại cùng Tri Thức – Znews, ở thời điểm bộ phim điện ảnh đã chiếu được một tuần ngoài rạp và cô đang được khán giả gọi là “nàng thơ” mới của điện ảnh Việt.
‘Tôi còn nhiều thiếu sót’
– Trải nghiệm của một diễn viên trẻ lần đầu được đi cinetour, chắc hẳn có nhiều điều đáng chia sẻ?
– Thật sự, đến cả hôm công chiếu, tôi vẫn chưa tin là mọi chuyện đang xảy ra. Tất cả như một giấc mơ. Tôi không thích nghi kịp. Sau đó, tôi lần đầu tự xem phim mình đóng. Chính tôi cũng đặt ra cho bản thân nhiều câu hỏi, tự đánh giá nhân vật của mình. Rồi tôi hồi hộp chờ đón những phản hồi từ khán giả. Đến khi nhận những chia sẻ, sự yêu mến cho phim lẫn nhân vật Miền trong những lần đi cinetour, tôi rất hạnh phúc.
– Câu hỏi lớn nhất chị tự đặt ra cho mình?
– Tôi xem phim hai lần. Lần đầu, tôi bị cuốn theo nội dung phim. Đến lần thứ hai, tôi mới xét nét về phần thể hiện của mình. Tôi tự hỏi rằng nếu ở hiện tại, Ngọc Xuân sẽ diễn cô Miền thế nào, có những thay đổi ra sao và khai thác nhân vật này cách gì để có thể sâu sắc hơn nữa.
Ở thời điểm quay phim này, tôi dùng tất cả những gì mình có để thể hiện, đôi lúc ngô nghê và bản năng. Dù được đạo diễn Trịnh Đình Lê Minh và các anh chị trong ê-kíp có kinh nghiệm giúp đỡ nhưng tôi vẫn thấy nhiều thiếu sót khi xem lại.
– Tiếc nuối lớn nhất với phần đông khán giả có lẽ là ở những cảnh cuối của phim. So với Miền trong sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, sự giằng xé dữ dội, đấu tranh nội tâm của người phụ nữ này khi phải đưa ra quyết định đi với Phúc hay ở lại bên Vinh, lớn hơn nhiều. Ở góc độ diễn viên, chị thấy sao?
– Khi đọc truyện, tôi cảm nhận Miền là người sống nội tâm, biết quan sát, chọn thời điểm để nói ra và có phần hơi lạnh. Nhưng bước ra set quay, quan sát tôi diễn, mọi người nói Miền đang bị lạnh quá, phải thay đổi.
Ở phân cảnh cuối, tôi cũng thấy nội tâm của Miền chưa giằng xé được như trong truyện. Tuy nhiên, có thể do thời lượng mà nhiều câu thoại như vậy, không có trong kịch bản phim. Song nếu so với Miền trong sách, tôi thấy trên phim, cô ấy mạnh mẽ, tỉnh táo hơn. Khi Phúc hỏi Miền về quyết định có ra đi hay không, cô ấy cũng bỏ ngỏ. Rồi cách cô ấy xếp đồ bỏ vào tủ, sau đó đợi con ngủ, làm việc nhà, thể hiện rằng Miền chưa từng muốn ra đi với người yêu cũ.
Tôi luôn muốn mở rộng hình dung của mọi người về nhân vật Miền nên có nhiều cảnh, diễn xong mà không thấy đã, tôi liền nhắn tin với đạo diễn để trao đổi ngay. Và còn hay kiện cáo nữa (Cười). Thường tôi hay xin thêm đạo diễn cái này, cái kia để làm sao nhân vật trọn vẹn nhất có thể.
‘Tôi thích phản biện’
– Kết quả như thế nào?
– Anh Minh có cái hay là thích tiếp nhận cái mới và lắng nghe các diễn viên trẻ. Khi tôi đưa ra quan điểm của mình, cái nào thấy không được là anh sẽ giải thích tại sao lại như vậy. Còn ý kiến nào hợp lý, phù hợp, anh nói để thử.
Ví dụ, cảnh ngoài suối, khi Miền ngồi với Phúc, tôi có xin phép đạo diễn là thêm vào cảnh tôi rờ tóc đuôi tôm phía sau của Phúc được không. Và anh Minh đồng ý.
Miền có những trải nghiệm vượt xa so với cuộc sống thật của tôi ngoài đời. Vì thế, tôi thích phản biện. Chính sự phản biện đó giúp tôi khá nhiều trong công việc diễn xuất lẫn cuộc sống.
Tôi nhớ có một lần, trong lúc cùng đạo diễn blocking, tôi có giơ tay xin phép hỏi anh Mai Thế Hiệp và chị Kiều Trinh về ý tưởng cho cảnh Miền tự đem roi đưa cho ba và may mắn là được các anh chị đồng ý.
Xuyên suốt cảnh quay không thoại đó, anh Mai Thế Hiệp và chị Kiều Trinh đã hỗ trợ cảm xúc cho tôi rất nhiều. Sau khi hoàn thành, chúng tôi đã ôm nhau và nói về cảnh đó rất nhiều.
– Việc một diễn viên trẻ “chân ướt chân ráo” nhưng đã có những góp ý, phản biện với các đàn anh, đàn chị trong nghề, có thể gây hiểu nhầm là vượt mặt hay thích thể hiện không?
– Chúng tôi chỉ cùng nhau trao đổi và lắng nghe thôi. Chính anh Hiệp cũng là thầy dạy diễn xuất ở một trung tâm. Tôi chỉ đặt câu hỏi chứ không phản biện hay góp ý về diễn xuất của ai cả.
Tôi luôn đặt câu hỏi thận trọng, dựa trên sự tôn trọng mọi người. Quan trọng là, trong thâm tâm của tôi không có suy nghĩ đó, nên cách tôi thể hiện ra ngoài không khiến mọi người khó chịu. May mắn cho tôi là anh Hiệp, chị Trinh đều là những người cởi mở khi làm việc với các diễn viên trẻ. Chị Kiều Trinh góp ý và cho chúng tôi nhiều lời khuyên. Còn anh Hiệp sau cảnh quay tôi kể ở trên, đã chủ động ôm chúng tôi và nói đây là cảnh anh thích nhất trong phim.
– Có hay không những tranh cãi xảy ra trong suốt quá trình quay?
– Gần như không có. Chúng tôi chỉ thảo luận. Tôi cũng hay hỏi mọi người rằng cảnh này thì Miền nên làm gì, thể hiện thế nào để tốt nhất.
Bản thân tôi hiểu rằng đây là cơ hội không phải ai cũng có được. Vì thế, tôi muốn dành những gì tốt nhất cho Miền. Không chỉ tôi, ê-kíp, dàn cast đều đặt khán giả lên hàng đầu. Chúng tôi mang tất cả sự chân thành vào dự án. Ai cũng cố gắng đào sâu nhân vật, thể hiện tốt nhất có thể.
Tất nhiên, bản thân tôi là người rất cầu tiến. Sau những cảnh quay, tôi đều ghi chú lại để xem mình đã làm tốt hay chưa. Và nếu gặp trường hợp tiếp theo, mình sẽ cần làm gì. Tất cả những phản biện, câu hỏi, người quyết định cuối cùng vẫn là đạo diễn. Tôi không sợ việc đặt ra câu hỏi. Tôi chỉ tiếc nếu như mình thắc mắc mà ngại, lướt qua, để nhân vật của mình khi lên phim không như kỳ vọng thôi.
‘Ba mẹ sốc khi tôi bảo lưu việc học’
– Trước ‘Ngày xưa có một chuyện tình’, Ngọc Xuân ở đâu?
– Ngày nhỏ, tôi là đứa thích kịch nói, diễn xuất nhưng tự ti, không dám theo đuổi đam mê của mình.
Khi lên đại học, tôi chọn ngành truyền thông tại một trường quốc tế ở TP.HCM. Tôi học được 3 năm thì quyết định bảo lưu để theo đuổi đam mê. Sau đó, tôi dành khoảng hơn một năm để theo học diễn xuất tại sân khấu kịch của cô Hồng Vân.
– Lý do khiến chị đưa ra quyết định đột ngột nói trên?
– Thời điểm đó là lúc xảy ra đại dịch Covid-19. Tôi trở về từ Australia và nhận ra cuộc sống rất vô thường. Tôi nhận ra ngày nào còn được sống trên đời, phải nỗ lực theo đuổi đam mê của mình.
– Ba mẹ chị phản ứng thế nào khi con gái quyết định dừng việc học ở trường quốc tế?
– Ban đầu, ba mẹ cũng hơi sốc và mất một thời gian để chấp nhận. Nhưng khi đưa ra mong muốn, tôi cũng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với ba mẹ, cũng như phác thảo lộ trình, kế hoạch cụ thể về con đường, mục tiêu sẽ đi.
Ba tôi là người mà con nói thế nào cũng được nhưng quan trọng kết quả. Tôi phải chứng minh thông qua từng sự cố gắng của mình. Tôi đi làm thêm, học kịch một cách bài bản, đầu tư cho những vai diễn được nhận.
Tôi tự kiếm tiền để lo chi phí cho việc học diễn xuất. Từ những điều nho nhỏ mà tôi làm được, ba mẹ dần tin tưởng và biết rằng diễn xuất thực sự là đam mê lớn nhất của con gái.
– Nghĩ lại, chị có hối hận về quyết định chọn con đường diễn xuất, đôi khi bấp bênh và không biết tương lai ra sao?
– Tôi may mắn vì ba mẹ luôn lắng nghe. May mắn khác là trong tôi luôn có ý chí, sự tái tạo năng lượng rất cao. Trong suốt hành trình trưởng thành, tôi cũng có những sự vấp ngã nhưng đều tự vượt qua được. Để nói cuộc sống của tôi bằng phẳng thì không hẳn.
Về quan điểm diễn xuất là công việc bấp bênh, tôi nghĩ không đúng vì bản thân xem đó là đam mê. Chỉ là khi trải qua rồi, tôi thấy nhiều thử thách và không ít bài học.
– Đâu là biến cố lớn nhất?
– Tôi cũng từng đi casting một số dự án nhưng may mắn chưa mỉm cười. Trong thị trường phim, tôi chủ động tìm tòi dự án phù hợp với và có nhiều cảm xúc với mình.
Với những diễn viên trẻ, chưa có nhiều thông tin như tôi, mọi thứ cũng khá khó khăn để tự giới thiệu bản thân. Nhưng tôi vẫn tự động viên bản thân, dành thời gian học hỏi về diễn xuất, chờ đến đúng thời điểm để gặp được dự án Miền và Ngày xưa có một chuyện tình.
– Chị có từng hình dung về hình ảnh mình của 5 năm tới?
– Bây giờ, mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn duy trì thói quen là học ngôn ngữ, từ vựng. Tôi cũng dành thời gian gặp gỡ mọi người. Quan trọng hơn là tôi cố gắng nuôi dưỡng đời sống tinh thần của mình. Đôi khi, tôi ngồi thẫn thờ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh hoặc nghe lại các cuộc ghi âm trong điện thoại.
Vòng tròn xung quanh tôi vẫn là phim ảnh thôi. Tôi sẽ theo đuổi con đường trở thành một diễn viên chuyên nghiệp. Nếu có thể thì trong tương lai xa hơn, tôi muốn mình có cơ hội trở thành một nhà sản xuất.