Năm 2025, màn ảnh nhỏ Việt Nam chứng kiến sự trở lại của hai bộ phim remake đình đám: Hạnh Phúc Bị Đánh Cắp và Cha Tôi, Người Ở Lại. Dù được đầu tư kỹ lưỡng, cả hai đều vấp phải nhiều ý kiến trái chiều từ khán giả. Lý do? Nội dung gốc đã cũ, không còn phù hợp với thị hiếu hiện đại.

Hạnh Phúc Bị Đánh Cắp, bản Việt hóa từ phim Hàn Jang Bo Ri Is Here, bị chê là quá kịch tính, phi lý. Những tình tiết tranh giành nghề thêu, hiểu lầm mẹ con khiến phim trở nên nặng nề, không còn hợp thời. Trong khi đó, Cha Tôi, Người Ở Lại, remake từ phim Trung Lấy Danh Nghĩa Người Nhà, lại bị đánh giá là nhạt nhòa, thiếu cao trào.

Dàn diễn viên kỳ cựu như NSND Lan Hương, Hồng Ánh tỏa sáng trong Hạnh Phúc Bị Đánh Cắp, nhưng lớp trẻ lại bị chê diễn xuất non nớt. Ngược lại, Cha Tôi, Người Ở Lại được khen nhờ sự đồng đều của dàn cast trẻ, dù chưa thực sự xuất sắc.

Điểm trừ lớn nhất của cả hai phim là nội dung không còn phù hợp với thị hiếu hiện đại. Khán giả ngày nay tìm kiếm sự đồng cảm, chân thực, chứ không còn mặn mà với những kịch bản đầy bi kịch và cao trào giả tạo.

Thành công của những phim thuần Việt như Đừng Làm Mẹ Cáu, Cuộc Đời Vẫn Đẹp Sao chứng minh rằng khán giả sẵn sàng đón nhận những câu chuyện gần gũi, chân thành. Đã đến lúc các nhà làm phim Việt mạnh dạn từ bỏ công thức cũ để kể những câu chuyện của chính mình.

Hạnh Phúc Bị Đánh Cắp và Cha Tôi, Người Ở Lại không phải là thất bại, nhưng là bài học đắt giá về giới hạn của phim remake. Truyền hình Việt cần một cuộc cách mạng để viết nên những câu chuyện thực sự chạm vào trái tim người xem.